Thư pháp của tôi có thể đẹp hoặc không đẹp, đó là phụ thuộc vào gu thẩm mỹ và mắt nhìn của mỗi cá nhân. Nhưng chắc chắn thư pháp của tôi viết ra phải là cảm xúc của tôi và phải thật là TÔI!
Khi phóng bút, tôi đặt cảm xúc của mình lên hàng đầu. Tôi nghĩ: câu chuyện của mình viết lên từ con chữ nó cũng giống như chính hành trình mà mình đã đi qua, vui, buồn, có đủ...
Vì thế có những lúc, chữ tôi sẽ khác, nhưng khác về phần hồn, về phẩn cảm xúc nhưng nhìn chung, vẫn nhận ra đâu đấy, tinh thần của chính tôi trong chữ.
Đó là cái riêng khi người nghệ sỹ lao động mỗi ngày, luyện tập, học hỏi, khai phá bản thân với nhiều cái mới, tự đặt ra mục tiêu phấn đấu và luôn luôn làm mới mình. Con đường đó, là con đường gồ ghề, nó vẫn trải đầy hoa hồng, nhưng nó đầy gai, và buộc ta phải đổ xương máu ra vì nó.
Thư pháp cũng thế. Tôi vẫn thường nhắn nhủ với các học trò mình: hãy làm mới mình, đừng mãi luyện theo nét chữ của một ai đó kể cả tôi. Khi bạn đã thực sự vững vàng, hãy tìm cho mình một nét riêng để định hình, để phục vụ, để cống hiến hay đơn giản để được là chính mình!
Nghệ thuật nói chung hay thư pháp nói riêng: Phát triển khi nó đa dạng, muôn hình vạn trạng và tính cá nhân được đề cao. Đừng để nghệ thuật bị biến thành một cái khuôn và chúng ta chỉ mãi là người đổ khuôn!
XT
SG 2/12/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét